vậy, Dực Đức thật đáng khen là bậc hiếu tử và trung thần.
Dực Đức đánh mất Từ Châu mà bị Vân Trường trách mắng. Vân Trường ở nhờ Hứa Đô mà bị Dực Đức trách mắng, có đem nghĩa lớn trách mắng nhau như vậy mới là anh em thật tình".
(Nguyễn Xuân Lâm dịch, Trích Tam quốc chí diễn nghĩa, Tân Dân xuất bản, 1931)