T.T em là một chiếc đồng hồ quả lắc
Bài làm .
Cô chủ có biết không ? Tôi vô cùng tự hào khi được là một chiếc đồng hồ . Mỗi thời khắc trôi qua , trái tim nhỏ bé của tôi lại đập nhịp nhàng cùng dòng chảy của thời gian . Mỗi một phút giây quả lắc của tôi như nhắc nhở mọi người xung quanh rằng “Cuộc sống đang hiện hữu ! ”
Thật là thích thú khi đồng hồ - tôi cũng được đi học nữa ! Nhưng chẳng phải học trên ghế nhà trường đâu mà mỗi câu chuyện trong cuộc sống này cũng chính là một bài học đáng quý . Và tôi biết rằng cô biết rất nhiều câu chuyện cổ tích đúng không ? Bây giờ , cô hãy lên giường đi nào , trước lúc cô đi ngủ tôi sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện .
Đây là mẫu chuyện cổ tích mà tôi yêu thích nhất mà có phần cổ xưa hơn tháp BIG BEN của Anh Quốc rất nhiều . Bà tôi đã kể cho tôi câu chuyện này từ khi tôi còn là một cậu bé .
Ngày xưa , tại một vương quốc nọ , cuộc sống trôi đi thật là kỳ lạ : Nhiều người lớn tuổi luôn nhắc đến cuộc sống của họ thời còn trai trẻ , những thành công và vinh quang mà họ đã đạt được , những đứa trẻ luon mơ đến tương lai hoặc là dành rất nhiều thì giờ để mơ mộng vẩn vơ–mà không chăm lo phấn đấu . Có rất nhiều người còn vui chơi , hưởng thụ mà xếp lại những công việc , những ước mơ cho ngày mai , mai nữa … Và cả những người lớn cũng trở nên quá thực tế đến nỗi họ làm việc suốt ngày – như những guồng máy của công việc . Vậy là , ai trong số đó cũng luôn sống trong thế giới riêng của mình , không biết yêu thương , không biết nhớ nhung , nói chuyện với nhau mà không hiểu được ,…. Bầu không khí ấy thật nặng nề và cuộc sống tẻ nhạt ấy đang trôi …
Thế là một ngày nọ , trên những đám mây cao , nữ thần thời gian nhìn xuống trần gian và chứng kiến mọi sự việc đau buồn như thế . Nàng cho gọi ba người con của mình là : Thần Quá khứ , Hiện tại và Tương lai đến để cứu vãn những con người .
Rồi ba vị thần xuống trần gian … Đầu tiên là phép màu của người anh cả - Thần Quá khứ : chiếc kim đồng hồ trôi ngược lại , mang theo thế giới ấy cùng những tiếng tắc tích … tắc tích … Trong giây lát cảnh vật tựa hồ như ở trong một nghĩa trang nơi thôn dã , trăng đã lên cao , rực rỡ thanh bình và bầy sẻ mơ màng líu ríu dưới các mái hiên . Họ đă gặp lại những người đã khuất , những người mà họ yêu thương nhưng có thể đã chẳng còn cơ hội để thể hiện . Cuộc sống quả là ngắn ngủi dù chỉ là để yêu thương ! Lần đầu tiên , những trái tim trở nên ấm áp , những vóng tay thật chặt và những giọt nước mắt , những bờ vai … tưởng chừng như không dứt … Ai nấy đều thổn thức vì lỗi lầm của mình , vì cái ý nghĩ thời gian có thể xoá nhoà quá khứ để bây giờ , họ mới nhận ra rằng sống là để yêu thương .
Rồi thần Tương lai hoá phép để thời gian trôi thật nhanh đến tương lai của cuộc sống cũ Thần chỉ ra cho họ thấy những hậu quả khủng khiếp mà họ đã gây ra : Nếu cứ để thời gian trôi qua một cách vô ích , hạnh phúc sẽ chẳng còn gì . Đau buồn làm sao những người đã thành công mà không sống đúng với hiện thực , những ước mơ mà không còn phấn đấu , những công việc mà hôm nay không làm để rồi cứ để chúng cho ngày mốt , ngày kia , … Và họ bàng hoàng khi nhận ra chính mình dưới một bộ mặt già nua mang hằn nếp nhăn nỗi khổ đau , ân hận , cái ngày mai , ngày mai ấy không còn vui vẻ , không còn tươi sáng . Những giọt nước mắt hối hận và nuối tiếc trên hai gò má . “Thời gian quả là quí giá ! Hãy sống sao để thời gian không trôi đi vô ích , sống sao cho đừng bao giờ ray rứt bản thân ” Thần Tương lai đã mang thông điệp đến với mọi người .
Lúc ấy , người con giữa của Thần Thời gian - Thần hiện tại xuất hiện , đưa thời giờ đến đúng mức đúng của nó và nhắn nhủ rằng “Hỡi mọi người , ắt hẳn quí vị đã cảm thấy mình quá lạnh lùng và mắc nhiều lầm lạc . Vì vậy từ nay , xin các vị hãy sống thật hạnh phúc . Hãy luôn thực tế nhưng luôn nghĩ đến tương lai và nhớ về quá khứ , dành thời gian để nghỉ ngơi phù hợp . Hãy yêu thương như thể chưa bao giờ được yêu , làm việc như chưa từng làm việc vì … cuộc sống là hữu hạn ”
Một mùa xuân mới tràn về trong giá lạnh . Chim ca véo von và muôn ngàn nụ hoa