Tôi từng chấp nhận đánh mất đời con gái vì thần tượng, rồi yêu như thiêu thân chàng hotboy của trường... và bây giờ là đến lái xe của chồng tôi.Từ hồi bé tôi đã bị “bệnh” thích người nổi tiếng rồi. Thích đến độ sẵn sàng để bị lợi dụng. Năm 16 tuổi, tôi bị một ngôi sao trong ban nhạc mà tôi yêu thích, thần tượng dụ dỗ lên giường. Tôi đã chấp nhận và đánh mất đời con gái từ năm ấy. Mối tình đầu của tôi năm 17 tuổi cũng là một hotboy của trường. Thế nên bạn bè chẳng ai thấy lạ khi tôi kết hôn với một đại gia trong ngành bất động sản. Anh ấy nổi tiếng và xuất hiện trên truyền hình liên tục trong các chương trình về thị trường bất động sản. Tôi tự hào và hãnh diện về chồng tôi. Đi đâu mọi người cũng bảo số tôi sướng lấy được chồng vừa giỏi giang vừa giàu lại vừa nổi tiếng. Nhưng có ai biết đâu rằng đó chỉ là vẻ bề ngoài còn trong cái ruột thì là những bi kịch.
Không một bữa tiệc chiêu đãi nào là anh không đưa tôi đi cùng. Váy áo, đồ hiệu anh sắm cho tôi không thiếu thứ gì. Tiền bạc lúc nào cũng rủng rỉnh. Chỉ có điều là anh không bao giờ chia sẻ với tôi về công việc của anh. Thậm chí mọi câu chuyện giữa tôi và anh chỉ dừng lại ở anh nói hoặc tôi nói. Anh cũng chẳng quan tâm hay lắng nghe gì tôi cả. Với anh, tôi như một con búp bê mà khi nào cần thì anh vớ tới còn khi không cần, anh để trưng tủ kính vậy.
Ngày yêu nhau, tôi như nô dịch của anh, lên nhà anh, dọn dẹp nhà cho anh, lo cắm hoa, nấu nướng hoặc tháp tùng anh đi hết party này đến tiệc tùng nọ. Đến khi lấy nhau rồi, tôi vẫn thế. Tôi có thể nói rằng làm vợ anh là công việc nhàm chán nhất thế giới. Mà tôi cũng không biết phải bắt đầu cải thiện từ đâu khi mà anh thì vẫn sáng chói như thế, thậm chí ngày càng sáng chói. Còn tôi lụi tàn dần dần.
Cuộc sống của tôi chỉ thực sự đổi khác khi tôi gặp được D–một cậu nhóc kém tôi 3 tuổi. D là lái xe của anh – chồng tôi. Những ngày đầu D mới vào làm, tôi không để ý lắm nhưng D thì để ý và phát hiện ra những rạn nứt, đứt gãy trong cuộc sống gia đình của tôi. Bởi D là người nhìn thấy phía sau những sự lấp lánh, trước và sau bữa tiệc, khi chỉ còn tôi với chồng trên chiếc xe D lái. D chủ động bắt chuyện với tôi trong mỗi lần đưa tôi đi lại. Ban đầu chỉ là những câu xã giao rồi nhiều hơn nữa về những sở thích, thú vui và một ngày, khi thấy tôi buồn bã, D bạo dạn yêu cầu mời tôi đi ra ngoại thành một chuyến.
Buổi đó, D khiến tôi cảm thấy được quan tâm, được trò chuyện và thay đổi không khí bức bối. Cứ từng chút một, D khiến tôi khuây khoả và vui tươi lên. Vẫn cách xưng hô chị sếp và em, vẫn rất kính trọng song D đã khiến tôi cảm nhận được cuộc sống xung quanh, bứt ra khỏi những nỗi buồn chán của hôn nhân.D còn giới thiệu cho tôi đi học vài môn ngoại khoá thú vị như làm bánh, yoga, belly dance,… Thậm chí, D còn bảo tôi: "Hay là chị sếp đang có thời gian rảnh thì đăng ký đi học văn bằng 2 Ngoại thương với em? ". Tôi đồng ý.
Chồng tôi thì vẫn thế, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Anh cho tiền. Chỉ cần khi nào anh muốn thì tôi phải đi tháp tùng anh – đi làm vật biểu trưng cho ông chồng thành đạt có vợ xinh đẹp rực rỡ chân dài đi bên cạnh. Thậm chí “chuyện ấy” anh cũng chẳng cần tôi nữa. Cái anh cần chỉ là một hình ảnh người đàn ông thành đạt trong cả công việc lẫn hôn nhân.
Tôi đi học văn bằng 2 cùng D, tiếp xúc với cậu ấy nhiều tôi phát hiện ra D là người rất có chí tiến thủ. D nỗ lực với cuộc sống của mình. Và một sự thật hiển nhiên, D đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi đã bị D chinh phục hoàn toàn. Những ngày bên D, tôi hạnh phúc như lần đầu tiên được yêu. Bất cứ có thứ gì vui,