Nhưng em không tin được điều đó...
Các chị em nói, “Ừ, lấy cậu ta, có vẻ như thương em nhiều đó nhưng em sẽ phải cáng đáng nhiều để cho bằng chị bằng em. Không thì an nhàn, no đủ ngày hai bữa có thể cũng là hạnh phúc em à”. Em không đủ niềm tin rằng, anh có thể che chở cho em trước những sóng gió và biến cố cuộc đời, dù đã có lúc em cần anh. Bởi vì cuộc sống là vất vả và luôn phải tiến lên, còn anh, anh bằng lòng, anh thích bình yên, nhàn nhã... Đó không phải là mẫu đàn ông nghị lực và giàu ý chí như em hằng mong hay như em luôn tự hào về ba của mình, người thương binh tàn phế nhưng đã dốc hết nghị lực nuôi bầy con sáu đứa ăn học nên người. Em đã luôn mong người đàn ông của mình như vậy! Những khi anh giận dỗi, anh nũng nịu và anh hồn nhiên đón nhận sự chăm sóc của gia đình… và ý nghĩ sẽ lấy anh làm chồng dường như mờ đi trong em.
Em nợ anh cả một tấm chân tình, vì anh luôn nói, “Anh đã đánh mất em một lần, giờ đây, anh yêu em hơn cả bản thân anh và hơn cả gia đình. Anh thương hoàn cảnh gia đình em, thông cảm chia sẻ với những nỗi khổ của em”... Nhưng đã bao lần em nói ra ý nghĩ của mình rằng, “Anh hãy cầu tiến hơn, tự lập đi!”, thì anh hét lên, “Đó là việc của anh! Em muốn thay đổi anh ư? Sao không tìm người khác hợp với em ấy!”...Rồi anh lại xin lỗi vì lỡ lời, lại ăn năn, rồi bản tính vẫn đâu vào đấy…
Bây giờ, ba mẹ em đã giục em lấy chồng vì em đã ổn định công việc nhưng em còn muốn học lên cao học và văn bằng hai, muốn có một cuộc sống tốt… Và em vẫn muốn hai đứa tiếp tục yêu nhau vì bên anh, em thật sự vui vẻ và anh cũng vậy!
Rồi ba mẹ anh gọi anh về, nói là đã xin cho anh một chỗ làm tốt ở quê, nghe đâu là làm ở dầu khí và mức lương sẽ gấp 3 lần mức lương của anh hiện tại. Anh muốn về và muốn em theo về, rồi hai đứa sẽ làm đám cưới…
Anh học kỹ thuật thì vậy, em học kinh tế thì sẽ làm gì ở cái vùng quê nghèo khó, đất đá cằn cỗi và nhiều thiên tai ấy? Em có thể xin chuyển về cùng ngân hàng tại đó nhưng cũng sẽ hưởng lương vùng quê và mức lương hiện tại chắc sẽ hơn 4 triệu, hết! Đó không phải là nguyện vọng của em vì em luôn mong mình kiếm được nhiều tiền, để lo cho ba mẹ, để thoát khỏi cảnh nghèo, để làm giàu…
Hiện nay, em đang học thêm phiên dịch tiếng Anh để đi làm thêm và mong sẽ có thể theo học một chương trình thạc sỹ liên kết nước ngoài. Em cũng sẽ cố gắng thăng tiến trong công việc hiện tại và em tin, cơ hội sẽ đến với em để thực hiện mong ước của mình. Em nghĩ rằng, lấy anh em sẽ cáng đáng tất cả việc gia đình vì anh là người ưa an nhàn nhưng chỉ khi em thành đạt, em mới tự tin về điều đó!
Về Quảng Bình bây giờ, cơ hội học thêm của em là không có, thêm nữa, chưa hẳn em muốn xin về là có thể về… Em thuyết phục anh ở lại cùng em nhưng anh đã không đồng ý vì anh thấy công việc bố mẹ xin cho anh quá tốt và không phải ai cũng vào được ngành dầu khí dễ dàng như vậy? Anh bảo, “Em không kiếm ra tiền, anh sẽ kiếm” nhưng em không trông mong nhiều vào điều đó, vì cái bóng của ba anh quá lớn trong sự thành công của anh. Em sẽ là một người phụ nữ chờ chồng mang tiền về, lương của mình chỉ đủ tiền chợ búa và em sẽ bỏ hết những ước mơ về sự thành đạt, được đi đây đi đó… Tất cả những ước mơ từ thời thơ bé về những chân trời rộng mở, em sẽ bỏ hết lại để sống một cuộc sống bình thường như bao phụ nữ khác. Giá mà anh tự lập, giỏi giang và vững vàng thì có lẽ, em cũng sẽ theo anh… nhưng anh không có được điều đó! Dù anh thông minh nhưng tính anh lại ỷ lại, dựa dẫm thì làm sao em tin mình sẽ hạnh phúc khi trao gửi cuộc đời cho anh?
Thêm nữa, gia đình anh có vẻ không ưa em. Ở quê, ngoài mái nhà cũ rêu phong, tài sản của ba mẹ em chỉ là 6 đứa con đã trưởng thành và đi xa. So với trước đây thì ba mẹ em đã an nhàn và sung sướng, đầy đủ hơn nhiều, một phần cũng nhờ các con đền đáp…