Sau khi vô tình Lan biết được câu chuyện của mình bị tôi - người bạn mà hằng ngày Lan luôn tin tưởng chia sẻ mọi chuyện về cuộc tình nghiệt ngã của mình phơi bày trên mặt báo mà không một lời xin phép hay hỏi han gì. Lan đã bặt vô âm tín và cũng không một phản ứng ngoài tin nhắn "Cậu được lắm!?".
Nhận được tin nhắn ấy, tôi không thể hình dung ra được ý nghĩa, thông điệp của tin nhắn ngắn ngủi mà Lan gửi đến cho tôi là gì nên ngay lập tức tôi gọi lại để thắc mắc vì sao? Hàng trăm cuộc điện thoại liên tiếp trong hai tuần tôi đều nhận lại đúng duy nhất một câu "thuê bao không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau".
Trong hai tuần ấy với tôi là địa ngục, tôi lo lắng, hoang mang và tinh thần suy sụp rất nhiều khi không biết liên lạc cho Lan như thế nào? Tôi đã hơn một lần dò hỏi tin tức của cậu ấy nhưng kết quả là những cái lắc đầu không hay biết. Tôi cũng lần đến nhà Lan nhưng không dám hỏi vì sợ mọi người trong gia đình Lan lo lắng và cũng đối mặt với Thắng để dò hỏi xem liệu hắn có biết tình hình của Lan không? Nhưng Thắng tỉnh bơ đáp "không biết". Nhìn hắn rõ là côn đồ, nếu thật sự muốn giữ lại con, yêu Lan thì những ngày qua không gặp Lan hắn đã phải cuống cuồng đi tìm rồi chứ chẳng thế này. Đúng là tên Khanh họ Sở trên đời nhan nhản mà Thắng là điển hình.
Tôi thất thểu bước thấp bước cao đi tìm Lan mà trong lòng nặng trĩu. Tôi bây giờ không chỉ lo mà còn sợ. Sợ Lan nghĩ quẩn mà hủy hoại đời mình. Sợ tôi đã làm gì khiến Lan phải lấn trốn. Sợ rằng một ngày nọ tôi nhận được hung tin. Bao nhiêu suy nghĩ chất chồng, cuống quay trong đầu óc tôi mà không một lời giải đáp. Chỉ trong hai tuần mà trông tôi thật thảm hại. Soi mình trong gương tôi thấy mình sao xác xơ, hốc hác lạ thường. Mắt trũng xuống thâm quầng đến đáng thương, người dặt dẹo, cơm chẳng buồn ăn mà ngủ chẳng buồn ngủ, chỉ ngồi trong phòng thẩn thờ đợi tin Lan. Đến những người trong gia đình tôi phải thảng thốt, nhất mực bắt tôi phải vào nhập viện. Ai cũng hỏi xem tôi có chuyện gì mà trông thảm hại thế này? Tôi biết trả lời sao bây giờ? Không biết Lan có hiểu cho tôi không khi mà lặng lẽ trốn tránh tôi không lời giải thích ngoài tin nhắn cụt lún khiến tôi càng thêm rối trí.
Tôi cũng đã lần tìm đến nơi ở của Lan, cửa phòng luôn trong tình trạng đóng kín, khóa chặt mà không một tiếng động. Nó lặng thinh đến rợn người nên tôi nghĩ chắc Lan không có bên trong. Nói thật là tôi đã mai phục ở khu trọ này đến gần một tuần liền xem Lan có xuất hiện hay không nhưng vẫn im hơi lặng tiếng, chẳng có chút động tĩnh nào. Tôi lại như kẻ thất tình, mất hồn mất vía thẩn thơ lê mình vào quán café lề đường để nhấn nhá nỗi buồn phiền đang chất cao thành núi trong người mình.
Chuông điện thoại reo ầm ĩ mà tôi chẳng hề biết khiến nhiều ánh mắt xung quanh dồn về phía tôi đầy nghi hoặc, khi ấy tôi mới giật mình nhận ra là ai đó đang gọi cho mình thì phải. Tôi cũng chả thích thú với các cuộc gọi vào lúc này, nó khiến dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn vậy nên tôi cũng chẳng phải vội vàng để nghe. Lấy chiếc điện thoại trong túi ra, tôi nhìn thấy một số lạ. Có lẽ lúc đó, như một linh cảm nào đấy rất mạnh mẽ để tôi nghĩ về Lan, tin rằng số lạ này là Lan gọi cho tôi.
Tôi vừa mở máy đã nghe một giọng nói lanh lảnh, trong veo quen thuộc của một người bạn mình. Giọng nói tròn trĩnh, khỏe khoắn lạ thường mà tôi thấy quen quen nhưng nhất thời tôi không thế nhận ra. Đầu máy bên kia lên tiếng sau màn xã giao đầy bí ẩn "Sao? Không nhận ra ai à?". Tôi ậm ừ mà không biết trả lời thế nào. Rõ ràng là một giọng nói quen thuộc ngày nào...
Đầu máy bên kia tiếp tục. "Khiếp, mới hai tuần không gặp mà cậu quên tôi nhanh vậy sao? Có phải cậu...". Chưa để đầu máy bên kia dứt lời, tôi reo lên như quát "Lan à! Lan à! Lan phải không? Đang ở đâu thế? Nói đi! Nhanh lên!". "Cậu đang ở đâu tôi đến".
Đọc địa chỉ xong cho Lan mà lòng tôi nhẹ bẫng, tôi muốn nhảy lên, hát lên vì đã trút bỏ được phiền muộn trong lòng. Lan vẫn còn bình yên sau chuỗi ngày dài mất hút và hình như tôi đã tìm lại được Lan của ngày xưa. Một Lan có giọng nói ngọt ngào, trong veo và khỏe khoắn, đầy sức sống vô cùng. Hai tuần tôi phải đối mặt với lỗi lầm gây ra cho Lan thật là tệ hại nhưng kết quả tôi nhận được lại thật xứng đáng.
Tôi thực sự háo hức vô cùng, tôi muốn gặp lại Lan, muốn được nhìn ngắm cậu ấy sau hai tuần không gặp đã thay đổi như thế nào? Tôi tò mò lắm...
Lan xuất hiện khi quán nước đã thưa người. Một Lan thật mới mẻ khi cậu ấy khoác trên mình một bộ cánh màu hồng phấn bắt mắt, mái tóc búi cao, má điểm chút phấn, mắt lại được chắm chút cẩn thận khiến Lan tôi gặp lúc này đúng là người bạn của 5 tháng trước. Lan trông thật nổi bật, thật cuốn hút khiến tôi thấy lép vế trước cô bạn này. Lan nhún người nhẹ nhàng rồi nhoẻn miệng cười với tôi, trông sao mà xinh mà duyên lạ.
Mặc cho tôi tròn mắt ngạc nhiên, cô bạn vẫn ung dung gọi nước mà chẳng chịu giải thích gì cả. Lan gọi "Cô ơi! Cho con ly sữa nóng cô nhé". "Ớ không phải sữa đặc dầm đá à?" , tôi thoáng nghĩ và nhíu mày. Lan có vẻ hiểu phản ứng của tôi nên nói " Bây giờ tớ phải lo cho cả em bé nữa, tớ là hai người mà, đâu còn như ngày xưa" . Câu nói này của Lan đã kéo tôi về thực tại, tôi không còn mơ màng đến nhan sắc của Lan ngày xưa nữa mà hỏi luôn rốt cuộc những ngày qua Lan đã trốn ở đâu.
Lan quắc mắt tinh quái khiến tôi lạnh sống lưng. Lan nói tôi được lắm là do dám phơi bày chuyện tình buồn của Lan. Hai tuần qua, Lan đã đóng chặt của phòng trọ của mình trốn trong đó để suy nghĩ rất nhiều. Lan đến đó ở mà người không biết mà quỷ cũng chả hay. Lan bắt đầu trách móc tôi một hồi nhưng Lan lại quay lại nói lời cảm ơn tôi rất nhiều khiến tôi khó hiểu.
Lan nói rằng, thời gian mà Lan tìm đến tôi là khoảng thời gian Lan hoang mang, sợ hãi vô cùng. Lan không biết đối mặt với hoàn cảnh lúc này của mình như thế nào cả, vì vậy Lan đã lang thang trên mạng nhiều ngày và cuối cùng Lan tìm đến những câu chuyện mà mọi người chia sẻ trên chuyện mục tâm sự. Không ngờ vô tình vào chuyên mục " Bạn trẻ cuộc sống " của 24h, Lan thấy có rất nhiều tâm sự của các bạn trẻ, có nhiều câu chuyện thật bi đát, nhiều hoàn cảnh cũng eo le như Lan vậy, thế nên Lan cũng muốn viết một tâm sự ngắn về câu chuyện của mình để mong được các bạn độc giả của chuyên mục "Bạn trẻ cuộc sống" chia sẻ, cho mình lời khuyên. Không ngờ khi click vào bài viết "L ỡ dính bầu những không dám cưới " để đọc thì lại đọc được câu chuyện của chính mình. Đọc xong câu chuyện mà tôi viết, Lan bảo vừa giận tôi lại thấy buồn cho chính mình, Lan nghĩ trong đầu rất nhiều lời trách móc tôi, hờn dỗi tôi nhưng cuối cùng cậu ấy đã chọn cách im lặng để lắng mình với những chia sẻ mà bạn đọc đã chân thành tâm sự, cảm thông với mình.
Lan còn nói rằng, Lan ngồi đọc hết hàng trăm bình luận, chia sẻ của các bạn. Khi đọc những tâm sự, những chia sẻ của các bạn Lan đã khóc và Lan thấy mình không cô đơn, lạc lõng mà mình được cảm thông, được quan tâm, được mọi người lo lắng. Đó là hạnh phúc và món quà lớn đối với Lan. Lan nói với tôi " Đọc xong bài viết của cậu và những chia sẻ, bình luận của các bạn độc giả trong cả hai phần đã giúp Lan có được quyết định của riêng mình rồi" . Đúng, đây mới là điều tôi muốn nghe nhất, điều tôi quan tâm nhất sau tất cả những gì Lan kể cho tôi, nói với tôi từ lúc này tới giờ. Không đợi thêm nữa tôi hỏi luôn " vậy quyết định của Lan là gì?" . Lan vỗ nhẹ vào vai tôi rồi nói, chắc cậu nóng lòng muốn biết lắm phải không. Tất nhiên là không chỉ có tôi rất muốn biết mà tất cả các bạn độc giả đã chân thành chia sẻ với cậu đều rất muốn biết tình hình của cậu bây giờ ra sao và quyết định cuối cùng của cậu là gì rồi? Tôi nói vậy Lan ra điều hiểu và gật đầu.
" T ớ quyết định rồi! tớ sẽ dự lại sinh linh bé bỏng này. Thật sự khi đọc những dòng tâm sự, chia sẻ của các bạn độc giả, tớ cũng rất hoang mang không biết nên quyết định thế nào. Tớ thấy một nửa thì muốn tớ giữ lại và có những lý giải rất hợp tình hợp lý và những cảnh báo cũng rất đúng là nếu tớ bỏ đứa trẻ để chọn sự nghiệp sau này tớ sẽ ân hận cả đời hay biết đâu khi thành công rồi tớ muốn sinh con mà không còn cơ hội nữa. Còn một nửa lại khuyên tớ bỏ đứa bé đi, các bạn ấy cũng chân thành chia sẻ nếu tớ giữ lại đứa con tớ có đủ khả năng nuối nấng nó nên người, có đủ tình yêu, hạnh phúc để lo cho nó hay chưa chắc con bạn đã trọn ven khi bạn sử dụng quá nhiều thuốc tránh thai. Tớ thật sự rất lo sợ".
Tôi hỏi vậy tại sao cậu lại quyết định giữ lại? Im lặng giây lát Lan nói. "Tớ quyết định như thế vì tớ nghĩ rằng, thực tế tớ đâu muốn vứt bỏ con mình, với lại bây giờ nếu bỏ đứa con lại tội lỗi với con với gia đình tớ, vì hắn sẽ nói và chắc chắn mẹ tớ sẽ rất đau lòng khi biết con mình là một tên ác nhân. Tớ giữ lại đứa trẻ mọi chuyện sẽ yên lành được lâu hơn. Với lại tớ cũng quyết định chia tay Thắng rồi, lúc đầu hắn không chịu nhưng tớ nói tớ sẽ sinh con và nuôi lớn rồi sẽ để con cho hắn, hắn liền chấp nhận. Hắn chấp nhận là hình như hắn đã có người mới rồi. Cô gái đó vừa mới vào làm cùng công ty hắn. Nghe đâu cô ấy cũng xinh xắn và con nhà giàu nhưng tớ chẳng buồn quan tâm nữa. Tớ mặc kệ".
Tôi lại hỏi," Nếu cậu giữ lại mà không cho gia đình biết cũng chẳng để Thắng nhúng tay vào thì làm thế nào một mình cậu có thể sinh và nuôi đứa bé trưởng thành được? Cậu đâu đã tốt nghiệp, đâu có câu việc, đâu có tiền?". Lan cắn môi nói " Tớ biết điều đó, nhưng cậu đã nghe hết quyết định của tớ đâu mà hỏi tớ nhiều thế?" . Tôi chờ đời và bắt đầu rợn người với quyết định điên rồ của Lan. Lan nói rằng, " Giữ đứa bé lại nhưng không có nghĩa là sẽ sinh nó ra, để nó chào đời. Lan không đủ bản lĩnh mà sinh em bé một mình cũng chẳng có khả năng để có thể nuôi em bé. Khi nào gần ngày sinh thì cậu sẽ vinh viễn không gặp lại tớ với đứa con tội nghiệp chưa chào đời nữa đâu. Khi đó chắc mẹ con tớ đã dắt nhau lên thiên đàng sống một kiếp đời khác hạnh phúc và vui vẻ hơn rồi".
Trời! tôi kêu lên, tôi vừa lay Lan vừa bảo với cậu ấy điên rồi hay sao thế, một quyết định điên rồ, cậu phụ lòng tất cả những người quan tâm đến cầu rồi. Lan làm mặt lạnh với tôi mà nói rằng với cậu ấy đây là lối thoát duy nhất, từ ngày nghĩ đến quyết định này là ngày Lan tự giải thoát được cho mình khỏi những tháng ngày đau khổ và tĂm tối nhất của cuộc đời, để sống những tháng ngày ngắn ngủi nhưng sẽ bớt đau khổ và không cảm thấy tội lỗi với đứa con chưa hình hài của mình. Đúng là Lan thay đổi rất nhanh từ diện mạo đến tính cách của mình. Lan quyết định như vậy mà cho rằng đó là lối thoát duy nhất thì thậy là phi lý, chẳng lẽ cậu ấy không nghĩ đến cảm giác của những người thân hay sao? Cậu ấy chạy trốn như vậy là toàn vẹn ư? Có quá nực cười không? Tôi chưa kịp nói thêm thì Lan đã bảo bận và hẹn khi khác nói chuyện.
Đến bây giờ cái bào thai đã ba tháng tuổi nhưng với quyết định ngớ ngẩn của Lan thì nó còn độc ác hơn là bây giờ cô từ bỏ. Thắng đã tìm cho mình tình yêu mới, hạnh phúc mới, niềm vui mới, hắn đâu còn ngó ngàng đến Lan nữa, sao Lan phải sợ hắn chứ? Sao Lan không tìm cho mình một con đường mới để tiến đến tương lại mà lại tự đắp cho mình một ngõ cụt như vậy? Không biết cho đến khi sắp sinh Lan có đủ lớn, đủ khôn để hồi tâm chuyển ý, thay đối quyết định hiện tại của mình hay không? Tại sao mỗi lần gặp, nói chuyện cùng Lan, ca đều mang đến cho tôi một bất ngờ mới vậy? Không! Đây không phải bất ngờ mà là cú sốc mới phải.
Liệu những lần sau gặp Lan, cậu ấy lại khiến tôi phải giật mình như thế nào nữa?
Giới thiệu | Điều khoản | Chính sách | Sử dụng