Ngày về ra mắt gia đình anh, anh đã lừa tôi lên giường và cướp đi 'cái ngàn vàng' của tôi.
Tôi quen anh qua một người bạn, khi quen anh tôi không mấy có cảm tình với anh lắm, bởi cách nói chuyện rất vồ vập và suồng sã tới mức khó chịu. Nhưng sự kiên nhẫn khi anh dành tình cảm cho tôi qua thời gian cũng khiến tôi cảm thấy xao lòng. Từ việc rất ghét anh, không muốn nghe điện, trả lời những tin nhắn đầy những tình cảm của anh, dần dần tôi đã thay đổi, bắt đầu biết nhắn tin đáp lại anh. Tôi cũng thường xuyên nhận lời mời đi uống nước, ăn kem... với anh nhiều hơn.
Qua đó tôi cũng thấy anh thật chân thành với tôi. Và rồi tôi cũng nhận lời làm bạn gái người ấy. Anh ấy cũng đã ra mắt gia đình tôi. Mọi người cũng có vẻ hài lòng, bởi chàng rất tinh ý, biết cách ứng xử và hòa đồng cùng mọi người. Tôi cũng bắt đầu cảm thấy yên tâm hơn. Anh đã nhiều lần mời tôi về chơi và cũng là để ra mắt bố mẹ anh. Tôi cũng cảm thấy vui vì có vẻ anh đã xác định với tôi, nhưng tôi vẫn từ chối nhiều lần. Có lẽ vì tôi chưa thực sự sẵn sàng cho chuyện ra mắt lắm.
23 tuổi nhưng tôi vẫn được mẹ lo cho nhiều thành ra cảm thấy rụt rè, chưa thấy tự tin lắm nếu đứng bếp một mình. Với tất cả những lý do đó nên tôi vẫn chưa muốn về nhà anh. Cho tới tết năm nay, anh đã mời tôi và muốn tôi nhanh chóng ra mắt bởi năm sau cả hai chúng tôi đều được tuổi cưới (cả hai gia đình đều nói vậy). Ngày mùng 3 tết, tôi đồng ý ra mắt gia đình anh. Hôm đó, tôi chọn một bộ quần áo không quá sặc sỡ nhưng cũng đủ những điểm nhấn cần thiết tôn dáng vẻ. Tôi makeup nhẹ nhàng rồi theo anh về nhà, không quên mang theo chút quà thể hiện tình cảm lần đầu tới nhà chơi (mẹ tôi dặn thế).
Ngồi sau xe anh, tôi cảm thấy rất hồi hộp, tôi nghĩ đủ tình huống mà tôi sắp phải đối mặt. Tôi hình dung khuôn mặt khó tính hay thật thiện cảm dễ mến?
Xe dừng lại, tôi thật sự bất ngờ bởi gia đình anh có điều kiện hơn tôi tưởng. Ngôi biệt thự khá sang trọng nằm ở phía trong sau hàng dừa từ cổng vào. Nhưng điều tôi thấy lạ rằng không thấy mẹ anh hay em trai của anh ra mở cổng như tôi đã tưởng tượng. Một cảm giác vắng lặng bao trùm làm tôi khẽ rùng mình một cái. Rồi tôi thở phào, chuẩn bị tinh thần khi bước vào ngôi nhà sẽ là nhà chồng tương lai.
Cánh cửa mở! Im phăng phắc. " Tại sao không có ai ở nhà hả anh?" Tôi hỏi anh. Anh lấy nước mời tôi uống và nói. Anh vừa gọi điện, thấy mẹ bảo em cứ ở đây đợi mẹ chút. Bố, mẹ đang đi chùa trên đường về bị hỏng xe nên về hơi trễ. Tôi bắt đầu thấy khó hiểu. Họ tôn trọng mình tới mức này sao? Gọi mình sang rùi bảo đợi sao? Nhưng rồi tôi nghĩ, cứ đợi vậy, giờ mà đi về cũng không nên. Uống nước xong, anh mời tôi tham quan căn nhà. Hơi ngại chút vì nghĩ lần đầu tới nhà mà đi linh tinh thì cũng hơi vô duyên. Nhưng rồi anh lại kéo tay tôi đi.
Nhà anh bố trí không gian rất hợp lý và khoa học. Đây cũng là thiết kế đầu tay của em trai anh khi vừa tốt nghiệp trường kiến trúc. Phòng cuối cùng tôi xem là phòng ngủ của bố mẹ anh. Vừa vào phòng tôi đã cảm giác có mùi thơm của nến thơm. Đúng như dự đoán trong phòng là 3 cây nến thơm được đốt ở ba góc phòng. Không gian càng trở nên mờ ảo khi anh chủ động tắt điện và đặt lên môi tôi một nụ hôn vội vàng làm tôi chưa kịp phản ứng vì quá bất ngờ và say đắm trước mùi thơm hòa quyện của hoa hồng, của nến thơm và mùi nước hoa nồng nàn của anh nữa... (tôi cũng thuộc kiểu người thích lãng mạn mà).
Anh hôn tôi rồi dần dần từng cái khóa ở váy được anh chạm tới. Tôi cầm tay và lắc đầu. Tôi nói anh nên tôn trọng tôi, tôn trọng cả nơi chúng tôi đang ở đó nữa. Đó là phòng ngủ của bố mẹ anh cơ mà. Nhưng dường như anh không nghe những điều tôi nói. Bản năng anh đang lấn át tất cả. Anh mặc kệ tôi van xin, anh dùng hết sức của mình để chiếm đoạt tôi. Chỉ tới khi tôi la lên thật lớn vì anh đã lấy đi cái "ngàn vàng" của tôi thì anh mới giật mình, tôi giãy giụa, nước mắt lăn dài... Anh đã nhận ra tôi đang rất đau. Anh liên tục nói lời xin lỗi. Tôi vùng dậy ôm mặt chạy vào phòng tắm.
Lòng nhói đau hơn cả mọi sự xúc phạm mà tôi đã từng trải qua. Sau khi trấn tĩnh, kéo lại váy áo gọn gàng, lau nước mắt tôi bước từ phòng tắm ra thì giật mình bởi mẹ anh đã đứng đó từ bao giờ. Tôi đỏ mặt. Trời ơi, sao lại gặp nhau tại nơi đó, tại lúc đó chứ. Anh vẫn chưa mặc hết quần áo, vẫn đứng ngây ra đó, còn tôi quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù sau trận đấu cùng anh nhưng đã thất bại. Tôi lí nhí chào mẹ anh trong sự xấu hổ. Bà không tỏ thái độ mà nói nhẹ nhàng với tôi: "Cháu đừng ngại, cũng đừng trách thằng Đ, bác đã bảo nó làm vậy mà. Bác muốn xem tới khi yêu nó, cháu có còn là con gái nữa không. Hiểu cho bác nhé, bác không muốn rước một đứa không còn trinh về làm dâu." Nghe bà ta nói xong tai tôi ù đi, cảm giác thật tồi tệ. Nhìn những giọt máu màu hồng loang trên ga giường sao tôi thấy cay đắng tới vậy.
Tôi trở về nhà với cảm giác mệt mỏi, đau đớn không dám nói với ai về những điều đã xảy ra trong lần ra mắt "tại giường" như thế? Tôi thật sự mệt mỏi. Liệu tôi có nên tiếp tục? Tôi cảm thấy thất vọng về cách mà anh ấy đối xử với tôi. Thật tình, chưa bao giờ tôi dám tưởng tượng, người yêu tôi lại vâng lời mẹ và làm chuyện này. Rất có thể anh yêu tôi là thật lòng, nhưng vì nghe lời mẹ nên đã làm vậy. Tôi còn trinh đấy, thì anh sẽ làm thế nào, anh sẽ cư xử ra sao. Mẹ anh như vậy, liệu nếu tôi và anh lấy nhau, tôi có thể sống thoải mái trong căn biệt thự ấy không? Tôi thấy nhục nhã vô cùng...
Giới thiệu | Điều khoản | Chính sách | Sử dụng