*

Tưởng rằng đã quên

"Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên. Tưởng rằng đã quên nhưng tim yếu mềm..."
Mỗi khi nghe bài hát này tôi lại nhớ về mối tình đầu của mình như thực như mơ khi trái tim lần đầu biết rung lên. Người ta thường tặng một bông hồng cho tình đầu. Nhưng tôi nghĩ tình đầu của tôi với anh không hẳn chỉ là bông hồng cũng chẳng là trái đắng. Nó giống như tách cà phê ngày chủ nhật mà vị ngòn ngọt đăng đắng của nó còn mãi trên môi.
Hồi ấy, anh gầy và rất cao. Ðôi mắt xếch. Miệng cười có duyên. Tôi chỉ đứng ngang cằm anh thôi. Vì vậy mà bạn bè hay cười chọc tôi "Muốn hôn anh, em cần phải có một cái thang". Tôi xấu hổ giấu mặt trong bàn tay. Anh nhìn tôi cười tủm tỉm, trả lời lại tụi bạn một cách ranh mãnh "Chỉ cần cô ấy nhón chân lên một chút thôi mà!". Lúc ấy, anh ăn nói bạo dạn thế, chứ hồi mới quen nhau anh chỉ dám nhìn tôi thôi - Mà nhìn lén mới "chết" người ta chứ.
Anh và tôi cùng một khối học quân sự. Buổi tập đầu tiên, tôi bắt gặp anh nhìn lén mình và ngay lập tức anh quay đi chỗ khác. Tôi muốn chọc ghẹo vào bộ mặt thích nhìn "người ta" nhưng lại giả vờ ngó lơ chỗ khác ấy. Những buổi tập ngoài trời làm nước da tôi rám thứ ánh nắng cuối hạ. Bãi tập bao la cỏ tha hồ bứt bỏ vào miệng nhai nhai. Nắng gắt. Tôi kéo vành mũ sùm sụp, mồ hôi vẫn rịn ra ướt nhẹp tóc. Tôi liếc nhìn anh - Vì anh là trưởng khối - và len lén bỏ vào gốc cây trứng cá ngồi chơi.
Khi tôi sắp sửa hái được trái trứng cá chín nhất thì cành cây tự nhiên rung lên và tuột khỏi tay tôi. Giật mình quay sang đã thấy anh đứng cạnh, với chiếc súp-lê lè kè nơi anh. Lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào tôi, trái tim trong ngực tôi nhảy điệu "Rumba".
- "Không nghe tiếng còi tập trung hả bé?".
Hứ? Dám gọi tôi là "bé" ư? Trái tim tôi bắt đầu giận dữ. Nó sắp sửa nổi loạn. Chợt thấy anh đứng nghiêm một hồi còi lấy "tác phong quân sự" hù "người ta". Tôi nín thở. Cơn gió mát nào chợt thoảng qua cho nhành cây rung rinh. Tim tôi dịu xuống. Anh nhìn lên trái trứng cá mà tôi chụp hụt và nheo mắt cười:
- "Mê ăn trứng cá đến quên tập. Sau này hổng ai đi thi dùm đâu nhé!".
Tôi lom khom nhìn anh, chu môi cười. Bất ngờ anh hô to:
- "Nghiêm. Ðằng sau: Quay!".
Anh đã kéo tôi trở lại với bãi tập như thế đấy.
Một ngày hai buổi phơi mình dưới ánh nắng gay gắt như bà mẹ chồng khó tính, cái nhìn chia xẻ của anh làm tôi thấy vui. Một sức sống mới tràn ngập trong trái tim bướng bỉnh của tôi và một chút sợ hãi mơ hồ khi tôi nhận ra chỉ mình anh có thể làm nó ngoan ngoãn. Tôi hiếm còn dịp trốn đi chơi bởi chiếc áo tím của tôi đã trở thành mục tiêu quan sát của anh suốt buổi tập. Sau này anh bảo "Ở em có cái gì đó hay hay. Như giọt mưa thu lạc vào giữa hạ. Màu áo tím nhạt nhòa em mặc cũng làm cho cả trời chiều bãng lãng...". Anh nhướng mắt và tay ra dấu một cái gì đó khó diễn đạt.
Hồi đó, mấy đứa bạn tôi đều gọi anh là "sếp!". Mỗi khi anh đi ngang, tụi nó đang tụm lại nói chuyện chợt giãn ra:
- "Í, tập đi! Sếp đến kìa!".
Anh lướt mắt một vòng và dừng lại trước tôi:
- "Này, đi 1-2 gì cứ như nhảy "cha cha cha" thế?"
Tôi mím môi, đứng yên. Anh chạm vào tay tôi:
- "Ðánh tay phải như thế này nè!".
Tôi nhăn nhó vặn vẹo anh:
- "Cứ làm như "Sếp" là có quyền nắm tay người ta không bằng. Dễ ghét!".
Hôm ấy, trời chợt đổ mưa. Cơn mưa đi lạc cuối mùa. Chúng tôi được lệnh vào giảng đường học lý thuyết. Bài học hôm ấy có đề "Bản đồ địa hình quân sự". Thầy giảng bằng micrô khi to khi nhỏ, khi ồm ồm khi the thé. Tôi lơ đãng nhìn ra những giọt mưa tong tong ngoài cửa kính. Bầu trời như có sương mù Ðà Lạt. Những nóc nhà cổ kính nép mình san sát nhau. Tôi ngước nhìn ống khói của một ngôi nhà gần nhất. Trên đó có một tổ chim... Anh đem đến tấm bản đồ biểu tôi xem các ký hiệu ghi trên đó. Tôi muốn chỉ cho anh xem tổ chim nhỏ xíu trên cao nhưng kịp dừng lại vì chẳng biết đâu anh sẽ nghĩ tôi vớ vẩn như trẻ con. Tôi đem trả tấm bản đồ. Anh nheo mắt hỏi:
- "Thủy chỉ cho tôi con đường đến trái tim ngắn nhất đi?".
Tôi nghiêng đầu cười:
- "Con đường ngắn nhất đi đến trái tim "người ta" băng qua dạ dày!".
Anh dụi tắt điếu thuốc:
- "Ðấy là đường mòn đã cũ mà ai cũng biết là không hề đến đích."
Tôi nhăn mặt vì không tìm ra câu trả lời. Anh đứng lên kéo tôi đi uống nước. Anh nói nhiều, thỉnh thoảng giơ tay diễn đạt nhưng tôi chẳng nghe gì cả. Ðầu óc tôi trôi tận đâu đâu, chỉ còn cảm giác được che chở khi đi bên anh. Và khi anh nắm tay tôi, mắt anh nồng nàn giữa một ngày mưa. Tim tôi nhảy điệu "slow" dìu dặt, hổn hển như khi leo lên một con dốc.
Bốn tuần quân sự trôi qua. Một thời gian rất ngắn để anh đi hết con đường đến trái tim tôi. Ngày ra thao trường thi bắn, tôi mím môi bóp cò ba phát trúng tâm. Vai tôi bị giật lùi khi bắn, đau nhói nhưng tôi vẫn cười rất tươi:
- "Anh thấy em bắn giỏi không? Nhưng anh đừng sợ, em không bắn vào tim anh đâu!".
Anh cười chỉ vào ngực mình:
- "Ðau lắm, chắc là anh không sống nổi!".
Chúng tôi hẹn hò suốt mùa thu. Mùa thu lá đổ nhưng không buồn như trong bài hát. Những cơn mưa bay chỉ đủ làm ướt tóc tôi khi hai đứa dạo chơi. Lũ bạn nhìn tôi ranh mãnh "Thế nào? Hắn cúi xuống hay mày nhón chân lên?". Tôi cười tha thứ cho mọi lời châm chọc bởi khi yêu người ta dễ dàng tha thứ lắm!
Ngày chủ nhật anh dành riêng cho tôi. Ðiều đó đã như một thói quen. Khi tôi ra mở cửa, anh vụng về dấu một bông hồng sau lưng. Anh ngồi nghe nhạc và tôi tự tay chế cà phê. Suốt tuần, tôi chờ đợi mỗi ngày chủ nhật, tôi tự cho phép mình hưởng trọn nó với tất cả sự ngọt ngào. Tôi đã ví tình đầu của mình như tách cà phê: ngọt và đắng ngang nhau. Nếu lỡ tay bỏ nhiều đường, chỉ cần ngọt thêm một chút tách cà phê sẽ trở nên vô vị. Anh thích uống cà phê tôi pha bởi bao giờ ngọt và đắng cũng ngang nhau. Nhà anh khá giả, gia đình tôi cũng chẳng khó khăn. Chúng tôi nói với nhau về một tương lai mà cả hai sẽ cùng tự lập. Tôi cúi mặt mân mê những cánh hoa nghĩ về một mái ấm giữa mùa đông. Chúng tôi đang bước sang năm thứ hai đại học.
Mùa đông năm ấy đã đến, mưa rả rích buồn. Tôi ít đến nhà anh - chỉ những lần anh năn nỉ - bởi ở đó tôi không được thoải mái lắm. Mẹ anh nhìn chằm chằm vào cây thánh giá tôi đeo. Tôi hoảng sợ trước ánh mắt lạnh lùng của bà và tưởng tượng ra một ngày tôi sẽ quỳ van xin bà cho tôi được yêu anh. Chỉ nghĩ đến chừng ấy đã khiến tôi bỏ chạy. Anh trở nên lầm lì và hút thuốc nhiều hơn. Anh là người con hiếu thảo. Tôi biết nên tôi đau khổ một mình. Tôi giận mẹ anh, hờn trách mọi người. Tôi ghét mùa đông dài lê thê. Chủ nhật, thói quen đến nhà tôi, anh vẫn giữ. Anh hỏi gì tôi vẫn cứ lặng thinh. Anh thường ngồi im và hút thuốc liên tục. Tôi ngăn lại và anh bỏ về. Ðóng cửa như cái máy, tôi quỵ xuống và bật khóc. Tôi sẽ tặng tình đầu của mình một bông hồng, giá mà tôi xa anh từ đấy...
Sau Tết, anh vui vẻ báo tin: Mẹ anh đã chấp nhận tôi! Tôi những tưởng tình đầu của mình trở thành "vĩnh cửu". Cho đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi: tại sao chúng tôi xa nhau? Ðó là quy luật của những mối tình đầu hay là sự khờ dại của trái tim non trẻ? Tôi vẫn giữ thói quen uống cà phê vào ngày chủ nhật, giờ đây tôi thích uống đắng nhiều hơn. Mẹ bảo "uống cà phê có hại" nhưng tôi không bỏ được cũng như không thể quên mối tình đầu tưởng chừng đã lùi sâu và dĩ vãng, vẫn mãi dư âm day dứt khi trời bất chợt vào thu...

.
online tren wap

© quangninhwap.com